Với Greg Habib, một cựu nhân viên ngân hàng chuyển sang làm nhà tổ chức sự kiện tại Brazil, đại dịch từng suýt đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của anh, khi hầu hết các lễ hội âm nhạc quy mô lớn mà anh chuyên tổ chức đều bị hủy bỏ. Khi các sự kiện tụ tập đông người được phép tổ chức trở lại, anh quyết định tái định hình hoạt động kinh doanh của mình, một phần được truyền cảm hứng từ tình yêu với lễ hội Burning Man. “Tại sao không tập hợp một nhóm bạn bè, cùng vài DJ xuất sắc, ở một nơi nằm ngoài vùng an toàn của họ, để cùng trải nghiệm điều gì đó mới mẻ?” – anh chia sẻ với Robb Report. “Tổ chức một sự kiện chỉ với 100 người, nơi ai cũng là bạn bè, thú vị hơn nhiều so với việc có đến 10.000 người.”
Anh bắt đầu gửi thư mời đến bạn bè và bạn của bạn bè, cuối cùng quy tụ được 60 người cùng chí hướng tham gia một chuyến glamping (cắm trại sang trọng) kéo dài năm ngày tại Chile – đúng tại vị trí lý tưởng để quan sát hiện tượng nhật thực vào tháng 12 năm 2020. Đây là sự kiện đầu tiên trong chuỗi các trải nghiệm mà anh tổ chức dưới danh nghĩa công ty Immersion Community. Habib không phải là người duy nhất tạo ra những sự kiện mang tính cộng đồng cao như vậy. Một thế hệ mới các nhà tổ chức sự kiện kín tiếng đang nỗ lực tái định nghĩa trải nghiệm lễ hội cho một nhóm khán giả kỹ tính hơn. Có thể kể đến Earth One, một cộng đồng quan tâm đến vấn đề khí hậu đã đưa 300 khách mời được chọn lọc kỹ lưỡng lên một chuyến hải trình kết nối xuyên Đại Tây Dương; hay Mistress Mary của Anh – lễ hội kéo dài 36 giờ không cho phép chụp ảnh, nằm trong khuôn khổ lễ hội âm nhạc độc lập Secret Garden Party ở Cambridgeshire. Còn Re-Connect lại diễn ra trong ba ngày với các hoạt động như tắm băng và vui chơi giữa núi non theo phong cách hippie ở vùng Gstaad.
Dù vậy, Habib nhấn mạnh rằng danh sách khách mời của anh không bị kiểm soát nghiêm ngặt, mà hình thành từ một nhóm người tự chọn lọc. “Việc ai đó phải vượt qua vùng an toàn của họ để chủ động tiếp cận chúng tôi chính là một trong những bộ lọc tốt nhất,” – anh nói.

Từ khi bắt đầu, mỗi năm Habib tổ chức hai sự kiện, mỗi sự kiện giới hạn tối đa 150 người – bao gồm một chuyến du ngoạn trong rừng rậm Amazon và một hành trình bằng thuyền quanh quần đảo Raja Ampat của Indonesia. Sự kiện sắp tới sẽ là một chuyến hành trình kéo dài năm ngày trên đoàn tàu Andean Explorer thuộc hệ thống Belmond, băng qua Peru, với toa cuối được biến hóa thành một hộp đêm đặc biệt. Khách tham dự trả mức phí lên tới 9.300 USD mỗi người, tuy nhiên cũng có những suất được tài trợ dành cho các nghệ sĩ, nhà sáng tạo có thu nhập thấp – “Tôi muốn có sự hiện diện của các nhà thơ, họa sĩ, vũ công” – những người góp phần tạo nên và duy trì bầu không khí đặc biệt của sự kiện.
Lulu Luchaire cũng áp dụng phương pháp tương tự với sự kiện Ondalinda mà cô sáng lập năm 2016 như một sở thích cá nhân; gần đây cô đã rời khỏi vị trí điều hành trong ngành công nghệ để toàn tâm theo đuổi dự án này. Sự kiện đầu tiên của Luchaire được tổ chức như một cách để giới thiệu cộng đồng nghệ thuật Careyes trên bờ biển phía tây Mexico đến với bạn bè của cô. Cô mời 450 người – “một cộng đồng riêng tư gồm bạn và bạn của bạn” – tới dự triển lãm nghệ thuật và tiệc tùng.
“Tôi muốn đó vừa là một không gian an toàn, vừa là một trải nghiệm bùng nổ về tinh thần với những con người cực kỳ thú vị,” – cô chia sẻ. Giống như Habib, cô khuyến khích những người tham dự có điều kiện tài chính tốt hơn hỗ trợ các nghệ sĩ. “Việc bạn là một phần của cộng đồng – bạn của bạn – là yếu tố quyết định bạn có thể tham gia, chứ không phải khả năng chi trả.” (Giá vé thường bắt đầu từ 1.800 USD, chưa bao gồm chỗ ở). Ondalinda đã mở rộng ra nhiều địa điểm khác, bao gồm một lễ hội phong cách đua thuyền tại Montenegro. Luchaire hiện cũng đang lên kế hoạch tổ chức sự kiện tại vùng nông thôn Anh, nước Ý và dãy Alps của Pháp.

Tuy nhiên, với những ai muốn tham gia phiên bản tiếp theo của Littlegig, sự kiên nhẫn là điều bắt buộc. Người tổ chức sự kiện, Georgia Black – một cựu nhà báo sống tại Nam Phi – đang tạm xả hơi một năm sau chuỗi hội nghị kéo dài ba ngày từng được tổ chức tại đảo Lamu (Kenya) và Venice. Các buổi tụ họp của cô với khoảng 70 người tham dự đều tập trung vào việc tôn vinh các nghệ sĩ châu Phi, như nữ tác giả Tsitsi Dangarembga từng lọt vào danh sách Booker Prize. Lịch trình được thiết kế dày đặc và tất cả khách mời đều được yêucầuthamgiađầyđủ–nơihọ chia sẻ câu chuyện, trải nghiệm và xây dựng kết nối sâu sắc hơn. Cô đích thân phỏng vấn từng người đăng ký qua cuộc gọi video kéo dài một giờ, để loại ra “những người nghĩ rằng đây là một bữa tiệc, hoặc quá hào nhoáng và chỉ muốn đi để kết nối làm ăn. Tôi sẽ từ chối họ.” (Giá vé là 1.500 USD một người, chưa bao gồm chỗ ở). “Sứ mệnh của tôi là tuyển chọn cả chương trình lẫn khán giả,” – cô cười. “Khán giả chính là một tác phẩm nghệ thuật.”
Tuy nhiên, dấu hiệu mang tính độc quyền tối thượng không phải là được mời tham dự một lễ hộivimô–màlàtựtổchứcmột sự kiện cho riêng mình. Và hiện Habib đang làm việc với một số khách hàng yêu cầu anh thiết kế riêng một phiên bản Immersion Community dành cho họ. Muốn thuê anh? Có một yếu tố không thể thương lượng. “Hoạt động đầu tiên mà chúng tôi luôn thực hiện trong mỗi chuyến trải nghiệm với Immersion là công việc tình nguyện,” – anh nói. “Đó là khoảnh khắc vô cùng đặc biệt. Và khi mọi lớp mặt nạ đều được gỡ bỏ, đó chính là lúc mọi người thực sự kết nối với nhau.”